Sunday, September 7, 2008

Sống hết mình

Bố tôi bảo "con thật thà quá".
Chị gái tôi bảo "em suy nghĩ đơn giản quá".
Bạn gái tôi bảo "anh chẳng lãng mạn gì cả nhưng được cái chân thật và nhiệt tình".

Vậy nên có thể nói tôi là người thật thà, suy nghĩ đơn giản, không lãng mạn nhưng sống nhiệt tình. Tính tôi thích cái gì thì làm tốt cái đó. Không thích không làm nên đôi khi có phần ương bướng, cứng đầu.

Hôm nay có người comment trên blog của tôi ở bài viết này và để lại thêm lời nhắn "btw, còn nhớ em là ai không nhỉ :P". Thú thật tôi chịu. Lên giường đi ngủ rồi, nhưng vẫn bị ám ảnh bởi câu hỏi. Cố nhớ lại xem cao thủ JavaScript này là ai mà lại biết mình từ trước vậy ta?

Liên tưởng một hồi nhớ tới một em trai K46 học cùng trường đại học, dưới tôi hai khóa. Hồi tôi mới tốt nghiệp và còn đi làm ở phòng nhận dạng và công nghệ tri thức thuộc viện khoa học việt nam. Hồi đó phòng tôi nhận sinh viên thực tập và tôi hướng dẫn em đó làm đề tài. Tôi nhiệt tình lắm, vì nghĩ tới hồi sinh viên, bơ vơ không có ai chỉ đường dẫn lối, nên tôi hết lòng chỉ bảo cho em đó. Tiếc là em không theo đề tài nữa. Trước lúc chia tay, em có lên phòng gặp tôi và tặng tôi một món quà chia tay. Đó là một cây bút bi Packer. Tôi rất xúc động vì với sinh viên thì đó là một cây bút quý. Người ta quý mình thực sự thì mới tặng quà như vậy. Lúc đó chẳng biết nói gì hơn là chúc em trai thành công trên con đường đã chọn. Đã hơn 3 năm rồi. Cây bút đó tôi vẫn giữ.

Chắc các bạn đang cười tôi viết lăng nhăng lải nhải, chuyện này vắt sang chuyện kia không có logic. Tôi cũng đang cười đây. Có cảm hứng thì viết thôi, nội dung lộn xộn cũng không sao phải không :)

Sống hết mình để lại những kỷ niệm đẹp và không phải tiếc nuối khi nghĩ lại. Đó là kết luận tôi rút ra với chuyện cây bút packer trên.

Hồi còn làm ở phòng tôi thích nghiên cứu về xử lý tiếng nói lắm. Hồi được VEF 2005, nhất định chỉ theo ông thầy Alan Black làm về tổng hợp tiếng nói ở CMU mà không theo ai khác. May mà được ông ấy nhận. Tiếc là VEF không có tiền cho tôi đi học. Nghĩ lại cũng thấy mình lúc đó extreme quá. Không chọn những trường khác để dự phòng.

Nghĩ lại cũng hơi tiêng tiếc. Đó là thêm một lần sống hết mình nữa. Lần này khiến tôi bị mất tinh thần vài tháng. Kết luận rút ra, sống hết mình, quá tin tưởng có thể khiến bạn bị sa sút tinh thần nặng nề nếu mọi chuyện diễn ra không theo ý mình mong muốn.

Thêm một lần sống hết mình nữa với sở thích làm web apps. Tốt nghiệp master ở NUS, nhất định đi làm công ty ngoài về web. Sau mấy tháng lặn lội đi đường vòng (vì lúc đó kinh nghiệm về web của tôi là zero) thì cũng xin được việc ở Spiragram. Làm được vài thàng thì bị stress nặng nề đến mức ốm liên tục. Stress do thay đổi môi trường đột ngột, stress vì project đầu tay nặng ký (làm startup cho khách hàng bên Mỹ). May mà hồi phục được nhờ gia đình, người yêu hết lòng động viên, an ủi và nhờ đọc sách của thiền sư Thích Nhất Hạnh.

Lần này kết luận. Sống hết mình khá nguy hiểm. Có thể khiến mình bị bệnh nếu không có chuẩn bị trước về tâm lý.

Được cái là sau mỗi lần phục hồi đều thấy mình trưởng thành hơn. Có câu "no pain, no gain" kể ra cũng đúng :) Giờ thì khả năng "chịu đau" đã tăng rất nhiều. Trở nên tự tin hơn, lỳ lợm hơn, điềm tĩnh hơn. Không kỳ vọng nhiều (để rồi thất vọng). Biết cười nhiều và vui sống hơn trước.

Kết luận cuối cùng, sống hết mình nói chung là tốt. Nó giúp mình có những tiến bộ vượt bậc trong khoảng thời gian ngắn.

No comments: